TẬP 4: NHỊP SỐNG DƯỚI PHỐ

Thứ Thu,
16/10/2025 04:42
Đăng bởi Nhịp sống VN

Buổi sáng đầu tiên ở miền xuôi, Páo và Mí Dợ thức dậy trong căn phòng trọ nhỏ nằm nép bên con hẻm hẹp. Ánh nắng từ khe cửa sổ lọt vào, soi lên khuôn mặt còn ngái ngủ của Mí Dợ. Tiếng còi xe, tiếng rao hàng “bánh mì nóng đây!” vang vọng khiến cả hai vừa lạ vừa sợ.

“Dưới xuôi đông người quá Páo ạ, ai ai cũng vội,” Mí Dợ khẽ nói. Páo chỉ mỉm cười, trong mắt vẫn ánh lên niềm háo hức: “Mình xuống đây để học, để đổi đời. Rồi sẽ quen thôi.”

Ngày đầu tiên đi xin việc, họ cùng nhau bước đi giữa dòng người tấp nập. Mí Dợ xin vào một xưởng may gần khu công nghiệp. Cô không biết gì về máy khâu, chỉ biết kiên nhẫn, cẩn thận. Ban đầu, Mí Dợ bị quản lý mắng vì khâu sai, vì chậm, vì chưa hiểu tiếng phổ thông cho rõ. Nhưng cô không nản. Mỗi tối về phòng, cô lại bật điện, tập đọc, tập viết, tập đếm tiền, học cách nói năng của người dưới xuôi.

Còn Páo, anh xin vào làm phụ hồ cho một công trình xây dựng. Mồ hôi hòa với bụi vôi, vai áo ướt đẫm. Có hôm, bàn tay anh rướm máu vì dằm sắt, nhưng Páo vẫn cười: “Dưới xuôi cực nhưng vui, Mí Dợ ạ. Mình được thấy nhà cao, đường nhựa, xe hơi. Sau này, mình sẽ làm được gì đó cho bản mình cũng có đường đẹp như thế.”

Những buổi tối hiếm hoi không tăng ca, họ ngồi bên nhau trên mái nhà trọ, ngắm đèn thành phố lung linh như dải sao sa.
Mí Dợ tựa vào vai Páo, khẽ nói:

“Páo này, em nhớ rẫy, nhớ nương, nhớ tiếng khèn đêm trăng…”
Páo cười hiền:
“Rồi mình sẽ về thôi Mí Dợ ạ, nhưng không phải tay trắng. Mình sẽ mang cả ánh sáng dưới xuôi về bản.”

Câu nói ấy, Mí Dợ nhớ mãi.
Cả hai cứ thế làm việc, học hỏi từng chút, dành dụm từng đồng. Họ thuê thêm một chiếc xe máy cũ, cuối tuần lại chở nhau đi qua những con phố lớn, ngắm siêu thị, ngắm trường học, ngắm những khu vườn mà người dưới xuôi trồng bằng kỹ thuật hiện đại. Mí Dợ thầm nghĩ: “Người ta cũng chỉ từ tay không mà làm nên tất cả. Mình cũng làm được.”

Thời gian trôi, Mí Dợ đã may thành thạo, Páo trở thành thợ chính ở công trình. Cả hai cùng mở một tài khoản tiết kiệm đầu tiên – một tờ giấy nhỏ mà họ giữ như báu vật.

Cuối tập, Mí Dợ ngồi viết bức thư gửi cho mẹ:

“Mẹ ơi, con và Páo vẫn khỏe. Chúng con đang học được nhiều điều hay. Ở đây vất vả, nhưng con thấy mình lớn lên từng ngày. Con hứa với mẹ, mai này khi về, con sẽ biết cách làm cho bản ta no đủ hơn.”

Bên ngoài, tiếng gió thổi qua hàng cây, hòa với tiếng xe xa xa – như nhịp thở của một cuộc đời mới đang dần mở ra…

Tập 5: “Những mùa xa quê”- Sẽ kể về quãng thời gian xa bản lâu ngày, nỗi nhớ quê hương da diết và những mâu thuẫn, thử thách đầu tiên trong tình yêu của Páo và Mí Dợ giữa chốn thị thành.

 Minh Quang

popup

Số lượng:

Tổng tiền: