Mùa mưa đầu tiên ở miền xuôi kéo đến thật nhanh. Mưa ào ào xối xuống mái tôn phòng trọ, rơi lộp bộp suốt đêm. Mí Dợ ngồi thu mình bên cửa sổ, mắt dõi ra con hẻm loang loáng nước. Mưa ở đây lạnh khác lạ, không như cơn mưa rừng mát rượi, thơm mùi cỏ dại quê nhà.
“Ở bản, giờ chắc lúa đang chín vàng rồi, Páo nhỉ?” — cô khẽ hỏi.
Páo vừa đi làm về, quần áo còn ướt sũng, đôi tay chai sạn cầm ổ bánh mì nguội:
“Ừ… chắc mẹ đang phơi ngô, còn lũ trẻ chắc lại thả diều đầu bãi.”
Cả hai im lặng. Tiếng mưa rơi hòa với tiếng xe ngoài phố nghe như nhịp thời gian trôi lặng lẽ.
Những ngày làm việc ở khu công nghiệp khiến Mí Dợ dần quen nhịp sống hối hả. Sáng sớm chen chúc trên chiếc xe buýt đông nghịt, trưa ăn vội hộp cơm nguội, chiều về chỉ muốn ngả lưng. Nhưng trong lòng, cô vẫn nghĩ: “Phải cố. Ở xuôi người ta cũng từng nghèo, rồi cũng vượt lên. Mình không thể bỏ cuộc.”
Páo thì vẫn đều đặn làm thợ hồ. Ban ngày làm, tối đến anh thường ngồi đọc mấy tờ hướng dẫn kỹ thuật xây dựng, những bản vẽ nhà mà anh xin được từ chủ thầu. Anh không hiểu hết, nhưng từng đường kẻ, từng con số khiến anh tò mò: “Làm sao để người miền núi mình cũng có thể xây được nhà chắc, ấm như thế này nhỉ?”
Có những đêm Mí Dợ giật mình tỉnh giấc, thấy Páo vẫn ngồi dưới ánh đèn vàng mờ, tay cầm cây bút chì cùn, hí hoáy vẽ mái nhà, cầu nước, rồi mỉm cười lặng lẽ.
Thời gian trôi nhanh. Mí Dợ làm tốt, được tăng lương, còn Páo được chủ cho học thêm nghề điện nước. Cả hai bắt đầu dành dụm được ít tiền — không nhiều, nhưng là mồ hôi và niềm tin.
Mỗi cuối tuần, họ lại chở nhau bằng chiếc xe máy cũ, chạy ra ngoài thành phố.
Họ ghé vào chợ đầu mối, nơi người ta bán rau sạch trồng trong nhà kính. Mí Dợ nhìn những luống rau xanh mướt mà thốt lên:
“Nếu ở bản mình cũng trồng được thế này, vừa ăn, vừa bán… chắc chẳng còn ai đói đâu, Páo nhỉ?”
Páo cười hiền, gật đầu:
“Rồi sẽ đến ngày đó, Dợ ạ.”
Nhưng không phải mọi chuyện đều suôn sẻ. Có những đêm, Mí Dợ khóc vì nhớ nhà. Cô nhớ mẹ, nhớ tiếng suối, nhớ mùi khói lam mỗi chiều. Páo chỉ biết ôm vợ, dỗ dành:
“Cố thêm chút nữa thôi. Khi nào có vốn, mình sẽ về, làm lại từ đầu.”
Rồi Tết đến. Cả khu trọ rộn ràng người về quê, còn họ thì ở lại, vì không đủ tiền vé xe. Đêm giao thừa, Mí Dợ gói hai gói bánh chưng nhỏ, đốt cây hương trước hiên. Cả hai ngồi bên nhau, nghe pháo hoa từ xa vọng lại, ánh sáng phản chiếu trong mắt như hai đốm lửa nhỏ giữa trời mưa.
“Páo này,” cô nói khẽ, “mình cực thế này có đáng không?”
Anh nắm tay vợ, siết nhẹ:
“Đáng chứ, Dợ ạ. Vì khi mình quay về, bản mình sẽ không còn tối nữa.”
Ngoài kia, cơn mưa xuôi vẫn rơi dài. Nhưng trong căn phòng nhỏ, ngọn đèn dầu hắt ánh sáng ấm áp lên gương mặt hai người.
Họ chẳng có gì nhiều, chỉ có niềm tin, tình yêu và giấc mơ — giấc mơ về một ngày trở lại, mang ánh sáng nơi thành phố thắp lên từng mái nhà trên non cao.
Tập 6: “Bóng đêm và ánh đèn”
→ Kể về những thử thách đầu tiên trong tình yêu của Páo và Mí Dợ giữa phố thị: sự xa cách, cám dỗ, và niềm tin phải giữ lấy để không lạc mất nhau.