Sáng sớm, mây vẫn còn đọng trên những triền núi. Tiếng gà gáy vang từ đầu bản vọng xuống khe sâu. Dưới chân núi, con suối Nậm Rịa chảy róc rách như khúc nhạc ru của đất trời vùng cao.
A Páo gùi chiếc khèn bạc, đi dọc theo bờ suối. Anh vẫn thường đến đây mỗi khi cần suy nghĩ điều gì lớn lao. Hôm nay, anh đến để đợi Mí Dợ.
Từ xa, cô gái người Dao trong chiếc váy thổ cẩm bước đến, tà váy đung đưa theo nhịp gió. Cô mang theo một bọc cơm nắm, một chút muối vừng và ít ngô nướng — bữa sáng giản dị của người vùng cao.
“Anh lại ra đây ngồi một mình à?” – Mí Dợ cười, đặt gói cơm lên tảng đá.
A Páo gật đầu: “Anh đang nghĩ… Nếu mình xuống xuôi thật, liệu có đường nào quay về không?”
Câu hỏi khiến Mí Dợ khựng lại. Từ lâu, ý định “rời núi” vẫn là điều khiến cô trăn trở. Dưới xuôi xa lắm, người đông như kiến, còn họ chỉ là hai đứa trẻ vùng cao – nghèo, ít chữ, chẳng quen ai. Nhưng trong ánh mắt A Páo hôm nay có gì đó khác – sâu hơn, kiên định hơn.
“Anh còn nhớ lời già Chứ nói không? Núi vẫn chờ người trở về.” – cô nói khẽ.
“Nhớ chứ. Nhưng nếu mình không đi, núi sẽ mãi buồn. Anh muốn học nghề, muốn chế ra máy xay ngô cho bản mình, để mẹ không phải giã ngô bằng chày đá nữa.”
Mí Dợ nhìn dòng suối, nước trong vắt, những hòn đá nhỏ lấp lánh ánh nắng.
“Còn em,” – cô nói – “em muốn học cách người dưới xuôi làm du lịch, bán đồ thổ cẩm. Em ước người ta đến bản mình không chỉ để ngắm hoa, mà còn hiểu và yêu văn hóa của mình.”
A Páo quay sang, nắm lấy tay cô:
“Vậy thì mình cùng đi nhé. Dưới xuôi có nhiều thứ để học lắm. Học cho bản mình, cho con mình sau này nữa.”
Hai bàn tay nắm chặt. Dòng suối chảy mạnh hơn, tiếng nước như hòa vào nhịp tim hai người.
Chiều xuống, trời bỗng đổ cơn mưa rừng. Cả bản chạy đi gom ngô phơi. A Páo và Mí Dợ trú trong căn chòi nhỏ bên sườn đồi. Tiếng mưa gõ lên mái lá lộp bộp, hơi lạnh tràn vào nhưng lòng họ lại ấm.
“Anh Páo này,” – Mí Dợ khẽ nói – “nếu mai mình đi, em sợ cha mẹ buồn lắm.”
A Páo nhìn ra màn mưa, giọng trầm xuống:
“Anh cũng sợ. Nhưng mình phải đi, để mai sau có cái mà mang về cho họ. Đời mình khổ, nhưng đời con mình không thể mãi khổ thế này được.”
Mí Dợ gật đầu, nước mắt hòa với mưa. Cô hiểu – đây không chỉ là hành trình của tình yêu, mà còn là hành trình của niềm tin và khát vọng.
Tối đó, họ về bản. Cả hai lặng lẽ đến thắp hương trước bàn thờ tổ tiên. Mùi khói hương quyện với khói bếp, lan tỏa khắp gian nhà nhỏ. Mí Dợ quỳ xuống, khấn:
“Tổ tiên ơi, cho chúng con được đi, được học điều mới. Dù xa núi, chúng con vẫn là người của bản, vẫn trở về với rừng, với đất này.”
Bên ngoài, gió rừng rì rào như lời đáp.
A Páo lấy từ túi áo ra một chiếc vòng bạc khắc họa tiết hoa tam giác mạch – món quà anh tự làm. Anh đeo vào tay Mí Dợ:
“Anh không có gì quý. Cái này là lời hứa. Dù đi đâu, dù có khó thế nào, anh cũng không rời em.”
Mí Dợ cười, mắt rưng rưng.
“Em cũng hứa, sẽ không bỏ cuộc, dù dưới xuôi có bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện lạ.”
Tiếng khèn A Páo cất lên giữa đêm sương, hòa cùng tiếng suối reo. Cả bản im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua những mái nhà.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló qua đỉnh núi, Mí Dợ gói ghém ít áo quần, còn A Páo đeo chiếc gùi trống trơn. Họ đi qua cánh đồng ngô, qua con suối, qua triền hoa tam giác mạch đang tàn dần theo mùa.
Bước chân họ in trên con đường đất ướt. Sau lưng là núi, trước mặt là con đường dài dẫn về xuôi.
Một khởi đầu mới đã bắt đầu – khởi đầu của tình yêu, của ước mơ và niềm tin rằng:
“Đi để trở về – rời núi để mang ánh sáng về cho núi.”
Minh Quang./.
🌾 Hết tập 2 – Lời hẹn bên suối
Ngày mai: Tập 3 – “Rời núi” – hành trình đầu tiên xuống miền xuôi, nơi hai người đối diện với thế giới hoàn toàn xa lạ và thử thách đầu tiên trong đời.