💞 Chủ đề:
Tình yêu đôi lứa giữa hai người trẻ dân tộc miền núi — vừa lãng mạn vừa chan chứa khát vọng đổi thay quê hương.
Họ cùng nhau rời núi rừng xuống miền xuôi để học hỏi, làm việc, rồi trở về dựng xây bản làng bằng những điều đã tích lũy.
🌸 TẬP 1: MÙA HOA TAM GIÁC MẠCH
Sớm đầu đông, khi sương phủ trắng những triền núi, những đồi tam giác mạch cũng bắt đầu nở rộ. Hoa nhỏ bé, mỏng manh nhưng lại kiên cường khoe sắc giữa gió lạnh – giống như những người con vùng cao, giữa gian khó vẫn rực lên một sức sống bền bỉ.
A Páo đứng giữa đồi hoa, tay cầm chiếc khèn bạc. Tiếng khèn của anh ngân dài, vang vọng qua những vách đá tai mèo, len lỏi vào từng ngôi nhà nhỏ trong bản. Mí Dợ – cô gái người Dao xinh xắn, má hồng như trái táo rừng – từ xa bước lại, tay cắp bó củi khô. Cô dừng chân nghe khèn, khẽ cười.
“Lại thổi khèn gọi ai thế A Páo?” – Mí Dợ trêu.
A Páo ngượng ngùng: “Gọi người biết nghe khèn.”
“Vậy chắc là gọi đúng rồi.” – cô đáp, ánh mắt lấp lánh trong làn sương.
Cả hai quen nhau từ thuở cùng học trường nội trú huyện. Giữa những buổi lao động, giữa những đêm văn nghệ, tình cảm đến tự nhiên như dòng suối chảy quanh bản. Cả hai đều nghèo, đều lớn lên từ nương ngô, rẫy lúa, đều có chung ước mơ – một ngày bản làng mình cũng có đường bê tông, có điện sáng và không còn những mái nhà xiêu vẹo mùa mưa gió.
Chiều ấy, họ cùng nhau gặt nốt đám lúa cuối mùa. A Páo vừa gặt vừa nói:
“Dợ này, mình cứ trồng mãi, bán bao nhiêu cũng không đủ mua máy xay ngô, không đủ tiền sửa nhà. Người dưới xuôi họ có máy, có điện, có trường học to. Phải chi mình được đi xuống xuôi xem họ làm sao cho giỏi.”
Mí Dợ đặt liềm xuống, nhìn xa xăm:
“Em cũng từng nghĩ vậy. Nhưng dưới xuôi xa lắm, người lạ, đất lạ… mình có chịu nổi không?”
“Chịu chứ! Người mình có hai bàn tay, có sức làm, có cái đầu biết nghĩ. Mình không đi, thì mãi mãi vẫn chỉ quanh quẩn ở đây thôi.”
Tiếng nói của A Páo như vang vọng giữa thung lũng. Trong lòng Mí Dợ bỗng dâng lên một cảm xúc lạ: vừa sợ, vừa háo hức. Tối hôm ấy, khi sương giăng dày đặc ngoài mái lá, cô vẫn nghe tiếng khèn của A Páo xa dần, ngân như lời hẹn.
Ngày chợ phiên, già Chứ – trưởng bản – tụ tập bà con lại nói chuyện. Nghe A Páo bày tỏ ý định “xuống xuôi học nghề”, già nhíu mày:
“Dưới xuôi là chỗ của người Kinh. Ở đấy đông đúc, khổ cực, ai người Mông mình xuống rồi cũng phải về thôi. Bản này cần người trồng ngô, không cần người học máy.”
A Páo không dám cãi. Nhưng Mí Dợ bước lên, giọng nhỏ nhẹ:
“Già ơi, chúng cháu chỉ muốn học để giúp bản mình thôi. Ở đây khổ mãi rồi, nếu có thêm cái máy, thêm cái nghề, biết đâu sẽ đổi được đời.”
Già Chứ nhìn hai đứa trẻ, im lặng hồi lâu rồi thở dài:
“Đi thì đi. Nhưng nhớ, núi vẫn chờ người trở về.”
Chiều hôm đó, mây kéo về phủ kín đỉnh Pha Luông. Mí Dợ ngồi bên bếp lửa, may chiếc túi vải thêu hoa để tặng A Páo.
“Anh giữ nhé. Dù ở đâu, có cái túi này là có em ở bên.”
A Páo nắm lấy tay cô, đôi mắt rắn rỏi:
“Em tin anh chứ?”
“Tin. Nhưng em sợ xa núi, sợ xa nhà…”
“Chúng mình sẽ đi cùng nhau. Xuống xuôi không phải để xa, mà để trở về.”
Ngoài kia, gió từ dãy đá tai mèo thổi qua, mang theo mùi hương của hoa tam giác mạch đang rộ nở. Dưới ánh trăng non, hai người trẻ ngồi bên nhau, giữa những tiếng khèn ngân và ánh lửa bập bùng, hẹn ước một hành trình mới.
Ở nơi nào đó trong núi rừng Hà Giang, câu chuyện tình yêu của họ bắt đầu – như hoa tam giác mạch, nhỏ bé nhưng kiên cường, lặng lẽ mà rực rỡ.
🌿 Hết tập 1 – Mùa hoa tam giác mạch
Ngày mai: Tập 2 – “Lời hẹn bên suối” – nơi lời hứa rời núi dần thành quyết định lớn nhất trong đời họ.
Minh Quang